Sau ba ngày ngồi nhà theo dõi các tin tức chính thống lẫn phi chính thống về vụ thảm sát Kyoto Animation, đến hôm nay ra bên ngoài, tôi mới thực sự thấu cảm sâu sắc về “cái quái gì đang xảy ra tại đất nước này”.
Tôi đã đến Fujisawa và vào chi nhánh Animate tại đó quyên góp hỗ trợ hãng phim. Hadano không có chi nhánh của Animate, và chuyến đi này cũng nhằm sửa chiếc laptop hỏng bàn phím. Tôi đã hẹn một vài người bạn kagikko cùng đi với mình.
Bạn nghe về sự việc trên khắp các phương tiện đại chúng, từ TV, nhật báo, radio, internet đến cả loa phát thanh. Những người bạn quen nói về nó hàng giờ, và vô vàn lời tiếc thương, chia buồn xuất hiện khắp mọi nơi, đẩy tâm trạng của người đứng trong vòng xoáy hỗn loạn thêm bất an. TV liên tục nói rằng đây là một vụ trọng án khủng khiếp nhất và tàn ác nhất, nhiều người đã so sánh nó với vụ khủng bố hệ thống tàu điện ngầm Tokyo năm 1995 bằng khí độc sarin, để lại hệ lụy và dư âm nặng nề ăn sâu vào tiềm thức người Nhật Bản suốt gần 25 năm qua. Càng nhiều người nổi tiếng và người quen bày tỏ sự xót xa càng khiến bạn thêm u sầu, càng đau buồn hơn khi tình cảm với những người bị hại chất chứa trong bạn không hề ít hơn người khác.
Thoạt đầu đó là một loại cảm thức mơ hồ, đến từ nỗi buồn cá nhân và bầu không khí căng thẳng xung quanh. Thông tin về những mất mát, người chết, người bị thương đa phần là các số liệu chung chung và những lời đồn đoán nhiều khi phi căn cứ, nhưng nó ngấm dần từng chút một, khó mà xua đi cái suy nghĩ rằng: những người mà đến giờ vẫn bặt vô âm tín, thật sự đã lành ít dữ nhiều. Tạm gác những phức cảm mà phần nhiều là bất an ấy sang bên, đi ra ngoài và trực tiếp quan sát thái độ xã hội lại khiến tôi thấm thía hơn rất nhiều cái cảm giác bi thương này.
Khi nhìn thấy hộp quyên góp của Animate và hàng người đứng trước nó đợi đến phiên mình, bất giác một ý nghĩ quen thuộc suốt mấy ngày qua lại nháng lên đầu tôi “A, một chuyện như thế đã thật sự đã xảy ra, đã có quá nhiều người chết ở KyoAni, nơi sản sinh ra anime Kanon, AIR và CLANNAD, và chắc chắn không một ai khác ngoài họ đủ khả năng làm nên những tuyệt tác màn ảnh này.” Càng trân quý những tác phẩm này bao nhiêu thì càng tôn kính những con người đã góp phần tạo ra nó bấy nhiêu.
Vậy mà chuyện như thế lại xảy ra với họ. Họ đau đớn ra sao trước khi chết, họ đã trải qua bi kịch khủng khiếp đến nhường nào, và những người bị thương đang phải chịu đựng thống khổ đến đâu? Hình dung ra khung cảnh đó trên cơ sở những mẩu tin và lời tường thuật, không khỏi khiến tôi rùng mình trước sự tàn nhẫn của hung thủ, và vì cả sự thương cảm khi ngậm ngùi hồi tưởng lại những công trình, tác phẩm đã ăn sâu vào tâm khảm.
Tôi thấy một người tay run run khi đến lượt mình quyên góp, tôi cũng nghe ở đâu đó lời cảm thán rằng “KyoAni nên được chứng nhận là bảo vật quốc gia của Nhật Bản”. Mất mát của KyoAni không chỉ tác động sâu sắc đến toàn ngành công nghiệp nội dung, mà còn là nhát dao cứa thẳng vào trái tim của nước Nhật Bản, nhất là khi vụ thảm án Kawasaki ngay vào buổi đầu triều đại mới vẫn chưa thật sự lắng xuống. Đối với người không quá đặt nặng tình cảm vào những tác phẩm của KyoAni, sự việc này vẫn là một cái gì đó “rất khủng khiếp”, đến rung chuyển tâm can. Vụ khủng bố đường tàu điện ngầm 1995 và trận đại động đất Hanshin cùng năm đó, có lẽ cũng có sức ám ảnh tương tự như một hiệu ứng dây chuyền, chúng làm tổn thương sâu sắc xã hội và tinh thần Nhật Bản (như được miêu tả một phần trong hai tác phẩm kinh điển của Murakami Haruki). Vụ việc này tại Kyoto Animation chắc chắn sẽ tốn không ít giấy mực dành cho các phân tích xã hội trong một thời gian rất dài, và một sự tác động tương tự các thảm họa 1995 cũng đã được dự báo trước.
Đây là lần thứ hai tôi thực sự cảm nhận rõ nét bầu không khí tang tóc của Nhật Bản, lần đầu là đại thảm họa Tohoku, và trớ trêu thay lần thứ hai lại liên quan trực tiếp đến những gì mà tôi đã theo đuổi và ngưỡng mộ gần nửa cuộc đời mình. Khi đến lượt mình quyên góp, lần đầu tiên tôi thật sự nghẹn ngào trong suốt ba ngày dõi theo từng dòng tin tức. Có lẽ khi trực tiếp làm một việc với tâm thế nửa khao khát nửa hạnh phúc được góp chút sức lực nhỏ nhoi cho những gì mình tôn kính, thì sẽ cảm thấy như thế chăng? Chắc là không đâu, vì khi ra ngoài và nghe tiếng ve sầu rả rích, tôi lại ứa nước mắt một lần nữa. Có lẽ lúc bấy giờ tôi mới thấm thía hơn bao giờ hết lời phân ưu (mà gần như là than thở với ông trời) của đạo diễn Tatsuki: “Những con người [đã cống hiến vô tận thời gian cho vô tận niềm hạnh phúc của hàng vạn, hàng triệu con người], cớ làm sao phải chịu một cái kết đau khổ và bi thương nhường ấy.”
Hè đã về, ve sầu kêu mà thực ra lại đang khóc.