Xin chào, có nhiều thứ tôi muốn làm tròn nhưng vẫn phải để nó khuyết. Tôi cũng mong những khi mình chia sẻ nhật ký thì nó là chuyện mang tính giải trí nhất có thể thôi, nhưng lần này phải có dính dáng một chút về chính trị vậy. Không dám múa rìu qua mắt thợ, nên phần này tôi chỉ chia sẻ đại khái như là một người nước ngoài có quan tâm đến chuyện của nước khác qua báo đài, và qua… miệng lưỡi của nhà hàng xóm! Thế nên cũng chẳng có gì to tát đâu, chỉ là nói chuyện cho vui thôi (cười)
Bài này vốn định đăng hai ngày sau khi nước Mỹ có tân Tổng thống (nhưng tôi quên khuấy đi mất). Không cần nói nhiều thì ai cũng biết tầm quan trọng của sự kiện này, huống hồ tôi luôn tự nhận mình là một kẻ thích buôn chuyện xã hội (cười). Trước hết phải nói một chút về bản thân: là một người hữu khuynh với xu hướng trung hữu và trong một số trường hợp là thiên hữu, tôi có tư tưởng tương đối bảo thủ trong chính trị và vì vậy là một người ủng hộ Đảng Dân chủ Tự do (LDP) tại Nhật Bản, nơi tôi có quyền công dân và dĩ nhiên là bao gồm quyền bầu cử. Để không mang nặng tính lý luận hay giáo điều gì đó, ở đây hãy nói đơn giản: có thể xem tôi là “phe đối lập” với tất cả các đảng phái và đường lối chính trị tả khuynh. Trong những cuộc bầu cử đã tham gia, tôi luôn trung thành với đảng mình ủng hộ và không đặt niềm tin vào Đảng Dân chủ (DPJ, thời điểm này đã thành Dân tiến) hay các đảng thiên tả khác. Phải nói là hả hê trước kết quả cuộc bầu cử Tham Nghị viện hồi tháng 7 và bầu bổ sung Chúng Nghị viện tháng rồi (cười lớn).
Nhưng dài dòng như vậy cũng chỉ để “chia sẻ” một cách rõ ràng từ đầu về quan điểm chính trị của tôi để tránh những cái “nhăn mặt” nếu có bất kỳ sự phật ý nào (cười nhạt). Vốn dĩ nó chẳng liên quan gì đến chuyện nước Mỹ bầu Tổng thống hay những tranh cãi giữa hai phe “Dân chủ” và “Cộng hòa” trong chính trường nước họ. Có thể Đảng Cộng hòa là “hữu khuynh” (hay trong suy nghĩ nông cạn của tôi là thế), nhưng ở những nền chính trị khác nhau thì phải bàn đến nhiều khía cạnh khác nhau để tránh những phán xét thiên lệch hay phiến diện. Đồng nghĩa tôi không tỏ ra là một người thân với phe Cộng hòa hay tương tự, hãy xem là trung lập đi (cười).
Thực sự tôi cũng chỉ mới nghe tên ông Donald Trump gần đây thôi, khi có người tự nhận mình là fan ông này và viết bổ sung thông tin trên Wikipedia. Phải nói hơi thẳng rằng, ấn tượng đầu tiên của tôi khi nhìn qua ảnh là “mắc cười quá” (xin lỗi!). Có lẽ vẻ bề ngoài của ông Trump đúng là “hiếm thấy” trong giới chính trị gia (ít ra là theo thế giới quan của tôi), và thật an ủi là rõ ràng không phải mình tôi có ấn tượng như vậy (bạn bè hay người thân cũng nói thế, cười). Và vừa nhìn phải nói ngay ông này giống “dân” kinh doanh hơn là người làm chính trị nhiều (vì vốn dĩ là thế mà), y hệt những gã tài phiệt mặc định trong hình tượng của tôi từ xưa đến nay (dù biết là nhiều ông tài phiệt khác xa chứ). Chỉ thế thôi, không ngờ là ông Trump sau này lại trở thành tâm điểm của cả thế giới…
Khi các chiến dịch tranh cử nổ ra, ai theo dõi đều biết ông Trump “khét tiếng” ra sao, mà tiếng tăm đó, nói cho trung thực, trong mắt những người dân bình thường ở nước ngoài như tại Nhật Bản, trước hết đến từ việc ông này “khả ố” quá. Cách ăn nói, giọng điệu, phong thái thật sự rất khác người! Thậm chí đứa em họ (cô nhóc này rất biết cách miêu tả… phũ phàng về người khác, dù còn chưa vào lớp 1) còn bảo “giống hề quá” (cười lớn). Nhìn chung thì người Nhật, vốn rất hay xét nét lễ nghi và tác phong của các chính trị gia, trước tiên sẽ không ưa ông Trump ngay từ điểm này. Một ví dụ gần đây là với một vị tổng thống cũng “khét tiếng” khác: Rodrigo Duterte của Philippines. Nếu ông Trump vẫn rất chú ý chải chuốt diện mạo thì ông Duterte thậm chí bị xem là quá suồng sã, từ lối ăn nói thô tục cho đến trang phục tệ hại, ngay cả khi ông này đang trong những nghi thức ngoại giao trang trọng, thiêng liêng nhất. Cuối cùng thì ông Duterte cũng không có dịp nào diện kiến Thiên hoàng Bệ hạ như người ta lo ngại (cười). Người Nhật vẫn mến mộ Tổng thống đương nhiệm là Barack Obama. Ngay cả khi ông Obama đến thăm Hiroshima hồi cuối tháng 5, rất nhiều cư dân thành phố vẫy tây chào mừng rỡ, chỉ một nhóm nhỏ những người cánh tả vẫn yêu cầu “đòi lại công bằng” sau thảm họa 1945 (mà tôi vẫn thấy chướng mắt khi một số kẻ lợi dụng chuyện này để rêu rao rằng người dân Nhật Bản thù ghét người Mỹ, trong khi không hề biết quan niệm nhân văn nhất của toàn dân là hướng đến mục tiêu phi hạt nhân cùng nhau, chứ không phải thù hận nhau).
Không nhiều người Nhật quan tâm đến chính trị thế giới, và trừ tầng lớp học sinh sinh viên ra thì không hề thấy một sự tác động xã hội nào từ những chuyện như vậy. Nhưng việc ông Trump lúc còn chưa làm tổng thống đã đánh tiếng “đòi nợ” hầu hết đồng minh của Hoa Kỳ bao gồm Nhật Bản thì thật khó mà tiếp tục dửng dưng. Một khi quan hệ đồng minh Hoa Kỳ–Nhật Bản có dấu hiệu bị “xem nhẹ” mà nguyên nhân đến từ Mỹ thì bản thân người Nhật vốn rất quan tâm đến nền chính trị của quốc gia mình cũng phải căng thẳng dõi theo từng giai đoạn tranh cử, và đỉnh điểm là trong ngày bầu cử chính thức. LDP cầm quyền không muốn thay đổi chính sách an ninh hiện nay với đồng minh Hoa Kỳ (Đảng Cộng sản – JCP thì ngược lại nhưng họ đã thất bại thảm hại hồi tháng 7), thế nên Donald Trump vốn không “hợp nhãn” đã đành lại còn tỏ ra không tôn trọng nước mình thì sao mà thích ông này cho được? (cười) Chắc chắn Nhật Bản là một trong những nước sẽ rất quan tâm đến vị tân Tổng thống này.
Tôi không nói quá sâu về những dự định của ông Trump đối với Nhật Bản hay từ phía Nhật Bản đối với những chính sách như vậy, mà chỉ cố gắng trình bày về cái nhìn của “dân thường”. Khi ông Trump úp mở khả năng Tokyo tự mình làm chủ ở châu Á, vốn từ lâu nấp dưới ô bảo hộ của Washington, một số người đùa rằng “thế là người Mỹ đã gỡ xiềng xích cho chúng ta”. Nhưng cũng không thể phủ nhận những tư tưởng đang lên về một Nhật Bản có quyền tự chủ nhiều hơn về mặt quân sự (người Okinawa là một ví dụ, nếu Hoa Kỳ rút hết quân đi, dám cá họ sẽ ăn mừng cả năm trời). Cần biết rằng vai trò của Nhật Bản là cực kỳ quan trọng với Hoa Kỳ tại châu Á, và cũng không phải người Nhật “chỉ hưởng thụ” như ông Trump cáo buộc, trái lại còn đóng góp tài chính rất lớn vào hiệp ước song phương. Đẩy người Nhật vào tình thế buộc mình phải “tự lập” trong khi vốn dĩ không “ăn bám” thì chỉ đẩy nhanh sự cực đoan trong tư tưởng đang lên đã nêu mà thôi: Người Mỹ không muốn giúp chúng ta nữa? OK, chúng ta sẽ hủy bỏ cam kết về ngân sách quốc phòng! Nếu một ai đó có tư tưởng tệ hại hơn một chút: Chúng ta sẽ tự mình trang bị vũ khí hạt nhân để đáp trả Bắc Triều Tiên, vì người Mỹ không thích và không muốn bảo vệ chúng ta nữa! Continue reading